Giống như bức tranh vẽ bằng dịu êm ngày thơCó khi trong tiềm thức ngỡ là mơCâu chuyện đã rất xa xôiNiềm riêng không ai biết tớiHai người sống ở hai nơiTừ lâu không đi sát lốiChỉ thương có người vẫn hoài gìn giữ nhiều luyến lưuMỗi khi nhớ đôi mắt biếc như thời chưa biết buồn đau