Sapa tháng 11 lảng vảng làn mây trắng buốt vắt ngang lưng trời, để những tia nắng vàng hanh hao cuối thu còn đọng lại lững thững không nỡ rời xa đất trời khi cái lạnh đông về đang chuyển mình đến gần thật gần. Sương cứ thế bao trùm lên tất thảy mọi cảnh vật mà nó ghé qua một cách rất tự nhiên như chính ta đây là “ chúa tể ” của vùng vậy. Sương lẫn vào mây, bồng bềnh dập dờn theo cơn gió phảng phất ngang qau phố núi, cứ ngỡ mảnh lụa trắng của nàng tiên nào vô tình rơi xuống nơi này trong lúc ngao du.