Có những ngày muốn bỏ đi thật xaTrốn người trốn đời chỉ còn mình taNgồi xuống đất mặc sức mà ngắm trờiCó những ngày tâm hồn mệt rã rờiVẫn cố chấp vươn đôi tay đón lấyNhững đau thương không một ai nhìn thấyTôi chỉ muốn thả mình ngủ một giấc Một giấc dài không cần tiếng báo thứcTôi muốn chết dù chỉ là một khắc Ôi cuộc sống quá nhiều điều bế tắcTôi muốn sống như đứa trẻ lên mườiMặc sức lười, mặc sức mà buông lơi Tôi muốn ngày nào đó sẽ ra khơiSống thật thảnh thơi chẳng vương sự đời